Chị chủ quán bánh khọt nức tiếng xứ An Giang luôn tất bật nhưng lúc nào cũng kèm nụ cười hiền đón khách. Vừa đổ bánh vừa gợi chuyện, chị lại hào phóng mời cả đoàn: “Còn một mẻ cuối, mấy em ăn luôn cho nóng nghen!”
Đến khi khách đã về hết, bột bánh đã vơi, lửa dưới bếp cũng vừa tàn, chị mới rảnh tay để chụp một tấm hình. Khuôn bánh chẳng còn chiếc nào, nhưng nụ cười của chị thì vẫn tròn đầy như những chiếc bánh khọt vàng ươm chị vừa bán hết sạch. Một nụ cười nhìn thôi đã thấy no nê, ấm bụng.
Chị chủ quán bánh khọt nức tiếng xứ An Giang luôn tất bật nhưng lúc nào cũng kèm nụ cười hiền đón khách. Vừa đổ bánh vừa gợi chuyện, chị lại hào phóng mời cả đoàn: “Còn một mẻ cuối, mấy em ăn luôn cho nóng nghen!”
Đến khi khách đã về hết, bột bánh đã vơi, lửa dưới bếp cũng vừa tàn, chị mới rảnh tay để chụp một tấm hình. Khuôn bánh chẳng còn chiếc nào, nhưng nụ cười của chị thì vẫn tròn đầy như những chiếc bánh khọt vàng ươm chị vừa bán hết sạch. Một nụ cười nhìn thôi đã thấy no nê, ấm bụng.
Chị chủ quán bánh khọt nức tiếng xứ An Giang luôn tất bật nhưng lúc nào cũng kèm nụ cười hiền đón khách. Vừa đổ bánh vừa gợi chuyện, chị lại hào phóng mời cả đoàn: “Còn một mẻ cuối, mấy em ăn luôn cho nóng nghen!”
Đến khi khách đã về hết, bột bánh đã vơi, lửa dưới bếp cũng vừa tàn, chị mới rảnh tay để chụp một tấm hình. Khuôn bánh chẳng còn chiếc nào, nhưng nụ cười của chị thì vẫn tròn đầy như những chiếc bánh khọt vàng ươm chị vừa bán hết sạch. Một nụ cười nhìn thôi đã thấy no nê, ấm bụng.