Rau Đà Lạt đã ăn là nhớ,
Người Đà Lạt cười một cái là thương.
Trời mưa lất phất, áo mưa chỉ vừa kịp phủ người, ấy thế mà chị bán rau vẫn vui vẻ dừng xe, chịu chụp một bức hình trước khi hối hả mang mối cho khách quen. Mấy đọt măng tây run rẩy, đung đưa dưới làn mưa như muốn nhắc khéo: “Nhanh nhanh chị ơi, tụi em còn phải về kịp với mâm cơm nhà nữa!”
Rau Đà Lạt đã ăn là nhớ,
Người Đà Lạt cười một cái là thương.
Trời mưa lất phất, áo mưa chỉ vừa kịp phủ người, ấy thế mà chị bán rau vẫn vui vẻ dừng xe, chịu chụp một bức hình trước khi hối hả mang mối cho khách quen. Mấy đọt măng tây run rẩy, đung đưa dưới làn mưa như muốn nhắc khéo: “Nhanh nhanh chị ơi, tụi em còn phải về kịp với mâm cơm nhà nữa!”
Rau Đà Lạt đã ăn là nhớ,
Người Đà Lạt cười một cái là thương.
Trời mưa lất phất, áo mưa chỉ vừa kịp phủ người, ấy thế mà chị bán rau vẫn vui vẻ dừng xe, chịu chụp một bức hình trước khi hối hả mang mối cho khách quen. Mấy đọt măng tây run rẩy, đung đưa dưới làn mưa như muốn nhắc khéo: “Nhanh nhanh chị ơi, tụi em còn phải về kịp với mâm cơm nhà nữa!”