photo of people at museum

Đà Lạt Happy #26

Sáng nào cũng vậy, người chồng gọi một ly cà phê đen cho mình, một ly cà phê sữa cho vợ. Hai vợ chồng khiếm thị ngồi bên nhau, nhấm nháp, nhàn nhã - rồi mới bắt đầu một ngày bán vé số mưu sinh. Nghi thức nhỏ bé ấy giống như lời hẹn thầm, giản dị mà bền bỉ: “Mình còn ở đây, cùng nhau.”

Cái đẹp nguyên bản, nếu ta không nhận ra ngay, có lẽ bắt đầu từ ánh sáng bên trong: ở cách một người đàn ông ghi nhớ thói quen của vợ, ở cái ân cần kiên nhẫn mà người phụ nữ dành cho chồng. Dù đôi mắt chẳng còn nhìn thấy thế giới, họ lại trở thành cả thế giới của nhau.

 

Next photo

photo of people at museum

Đà Lạt Happy #26

Sáng nào cũng vậy, người chồng gọi một ly cà phê đen cho mình, một ly cà phê sữa cho vợ. Hai vợ chồng khiếm thị ngồi bên nhau, nhấm nháp, nhàn nhã - rồi mới bắt đầu một ngày bán vé số mưu sinh. Nghi thức nhỏ bé ấy giống như lời hẹn thầm, giản dị mà bền bỉ: “Mình còn ở đây, cùng nhau.”

Cái đẹp nguyên bản, nếu ta không nhận ra ngay, có lẽ bắt đầu từ ánh sáng bên trong: ở cách một người đàn ông ghi nhớ thói quen của vợ, ở cái ân cần kiên nhẫn mà người phụ nữ dành cho chồng. Dù đôi mắt chẳng còn nhìn thấy thế giới, họ lại trở thành cả thế giới của nhau.

 

Next photo

photo of people at museum

Đà Lạt Happy #26

Sáng nào cũng vậy, người chồng gọi một ly cà phê đen cho mình, một ly cà phê sữa cho vợ. Hai vợ chồng khiếm thị ngồi bên nhau, nhấm nháp, nhàn nhã - rồi mới bắt đầu một ngày bán vé số mưu sinh. Nghi thức nhỏ bé ấy giống như lời hẹn thầm, giản dị mà bền bỉ: “Mình còn ở đây, cùng nhau.”

Cái đẹp nguyên bản, nếu ta không nhận ra ngay, có lẽ bắt đầu từ ánh sáng bên trong: ở cách một người đàn ông ghi nhớ thói quen của vợ, ở cái ân cần kiên nhẫn mà người phụ nữ dành cho chồng. Dù đôi mắt chẳng còn nhìn thấy thế giới, họ lại trở thành cả thế giới của nhau.

 

Next photo