“May cho cậu, còn xui cho tui. Không bán ế là giờ tui về nghỉ trưa rồi, chứ mọi hôm đắt lắm, không gặp được đâu à!”. Những trái dừa còn sót lại của buổi sáng hôm ấy nằm ngoan trong thùng, khẽ gục gặc ra chiều tán đồng khi cô nghiêng mình, gọn ghẽ tấp vào lề.
Người ta gọi là xe lôi bởi đây vốn là chiếc xe thô sơ, được ‘lôi’ đi bằng sức người. Rồi qua năm tháng, nó trở thành bạn đồng hành của những người lao động mang theo sau mình cả cuộc mưu sinh, cả gánh nặng đời thường, mà vẫn tay cứng tiến về phía trước…mặc kệ những tròng trành của đường đời.
“May cho cậu, còn xui cho tui. Không bán ế là giờ tui về nghỉ trưa rồi, chứ mọi hôm đắt lắm, không gặp được đâu à!”. Những trái dừa còn sót lại của buổi sáng hôm ấy nằm ngoan trong thùng, khẽ gục gặc ra chiều tán đồng khi cô nghiêng mình, gọn ghẽ tấp vào lề.
Người ta gọi là xe lôi bởi đây vốn là chiếc xe thô sơ, được ‘lôi’ đi bằng sức người. Rồi qua năm tháng, nó trở thành bạn đồng hành của những người lao động mang theo sau mình cả cuộc mưu sinh, cả gánh nặng đời thường, mà vẫn tay cứng tiến về phía trước…mặc kệ những tròng trành của đường đời.
“May cho cậu, còn xui cho tui. Không bán ế là giờ tui về nghỉ trưa rồi, chứ mọi hôm đắt lắm, không gặp được đâu à!”. Những trái dừa còn sót lại của buổi sáng hôm ấy nằm ngoan trong thùng, khẽ gục gặc ra chiều tán đồng khi cô nghiêng mình, gọn ghẽ tấp vào lề.
Người ta gọi là xe lôi bởi đây vốn là chiếc xe thô sơ, được ‘lôi’ đi bằng sức người. Rồi qua năm tháng, nó trở thành bạn đồng hành của những người lao động mang theo sau mình cả cuộc mưu sinh, cả gánh nặng đời thường, mà vẫn tay cứng tiến về phía trước…mặc kệ những tròng trành của đường đời.