Cụ bà ngồi ở góc chợ Đại Quang Minh trước nay vẫn quen ngồi với nồi nước sâm âm ấm, thơm thoảng mùi mía lau. Dạo này bà mới mổ mắt, nên chỉ ra ngồi trước cửa tiệm phụ liệu hóng mát, xởi lởi tiếp chuyện người qua đường. Bà có thể thoắt sang tiếng Quảng, rồi lưu loát sang tiếng Tiều, nhưng ngọt ngào nhất vẫn là câu mời chào tiếng Việt ngọt xớt: “Mai mốt nhớ ghé qua uống sâm của bà nghen”.
Cụ bà ngồi ở góc chợ Đại Quang Minh trước nay vẫn quen ngồi với nồi nước sâm âm ấm, thơm thoảng mùi mía lau. Dạo này bà mới mổ mắt, nên chỉ ra ngồi trước cửa tiệm phụ liệu hóng mát, xởi lởi tiếp chuyện người qua đường. Bà có thể thoắt sang tiếng Quảng, rồi lưu loát sang tiếng Tiều, nhưng ngọt ngào nhất vẫn là câu mời chào tiếng Việt ngọt xớt: “Mai mốt nhớ ghé qua uống sâm của bà nghen”.
Cụ bà ngồi ở góc chợ Đại Quang Minh trước nay vẫn quen ngồi với nồi nước sâm âm ấm, thơm thoảng mùi mía lau. Dạo này bà mới mổ mắt, nên chỉ ra ngồi trước cửa tiệm phụ liệu hóng mát, xởi lởi tiếp chuyện người qua đường. Bà có thể thoắt sang tiếng Quảng, rồi lưu loát sang tiếng Tiều, nhưng ngọt ngào nhất vẫn là câu mời chào tiếng Việt ngọt xớt: “Mai mốt nhớ ghé qua uống sâm của bà nghen”.