Cụ nhớ lại thuở ban đầu đặt chân lên Đà Lạt, khi quanh đây chỉ có cây thông lặng lẽ đứng sau lưng như một người bạn già, và con đường tàu nhỏ mỗi ngày đi qua vùng đất còn thưa vắng. Giọng kể thong thả, mà ánh mắt xa xăm như thấy lại cả một vùng trời xưa cũ.
Giờ đây, khi mái tóc bạc trắng như mây chiều, cụ thư thả tận hưởng tuổi già thanh nhàn của mình. Mỗi ngày là một khoảng lặng an nhiên: đọc vài trang kinh, thả hồn theo câu kệ, và đôi khi buột miệng ngâm nga một vần thơ đúng chất văn nhân gốc Huế.
Cụ nhớ lại thuở ban đầu đặt chân lên Đà Lạt, khi quanh đây chỉ có cây thông lặng lẽ đứng sau lưng như một người bạn già, và con đường tàu nhỏ mỗi ngày đi qua vùng đất còn thưa vắng. Giọng kể thong thả, mà ánh mắt xa xăm như thấy lại cả một vùng trời xưa cũ.
Giờ đây, khi mái tóc bạc trắng như mây chiều, cụ thư thả tận hưởng tuổi già thanh nhàn của mình. Mỗi ngày là một khoảng lặng an nhiên: đọc vài trang kinh, thả hồn theo câu kệ, và đôi khi buột miệng ngâm nga một vần thơ đúng chất văn nhân gốc Huế.
Cụ nhớ lại thuở ban đầu đặt chân lên Đà Lạt, khi quanh đây chỉ có cây thông lặng lẽ đứng sau lưng như một người bạn già, và con đường tàu nhỏ mỗi ngày đi qua vùng đất còn thưa vắng. Giọng kể thong thả, mà ánh mắt xa xăm như thấy lại cả một vùng trời xưa cũ.
Giờ đây, khi mái tóc bạc trắng như mây chiều, cụ thư thả tận hưởng tuổi già thanh nhàn của mình. Mỗi ngày là một khoảng lặng an nhiên: đọc vài trang kinh, thả hồn theo câu kệ, và đôi khi buột miệng ngâm nga một vần thơ đúng chất văn nhân gốc Huế.