Còn nhớ anh công nhân thi công tuyến metro số 1 Bến Thành – Suối Tiên năm nào cười xởi lởi, bảo: “Tui chụp một mình kỳ lắm, phải có thằng bạn vô mới được.” Nói rồi anh kéo đồng đội lại, hai gương mặt rám nắng hằn dấu bụi công trường. Niềm vui của họ chẳng phải điều to tát, chỉ đơn giản là nụ cười sẽ tròn hơn khi có người bạn đứng kề bên.
Thành phố thì không ngừng đào sâu, vươn cao.
Còn chân tình thì cứ gần gũi, bình dị như vậy.
Còn nhớ anh công nhân thi công tuyến metro số 1 Bến Thành – Suối Tiên năm nào cười xởi lởi, bảo: “Tui chụp một mình kỳ lắm, phải có thằng bạn vô mới được.” Nói rồi anh kéo đồng đội lại, hai gương mặt rám nắng hằn dấu bụi công trường. Niềm vui của họ chẳng phải điều to tát, chỉ đơn giản là nụ cười sẽ tròn hơn khi có người bạn đứng kề bên.
Thành phố thì không ngừng đào sâu, vươn cao.
Còn chân tình thì cứ gần gũi, bình dị như vậy.
Còn nhớ anh công nhân thi công tuyến metro số 1 Bến Thành – Suối Tiên năm nào cười xởi lởi, bảo: “Tui chụp một mình kỳ lắm, phải có thằng bạn vô mới được.” Nói rồi anh kéo đồng đội lại, hai gương mặt rám nắng hằn dấu bụi công trường. Niềm vui của họ chẳng phải điều to tát, chỉ đơn giản là nụ cười sẽ tròn hơn khi có người bạn đứng kề bên.
Thành phố thì không ngừng đào sâu, vươn cao.
Còn chân tình thì cứ gần gũi, bình dị như vậy.