Vẫn là những con người bình dị với công việc đời thường, nhưng cứ mỗi cuối tuần, họ trở thành vua chúa, tướng sĩ, đào thương trên sân khấu cải lương lưu động hiếm hoi còn sót lại giữa đất Sài Gòn.
Trong khoảnh khắc hóa thân trước giờ biểu diễn, lớp mặt nạ dường như không che giấu mà khai mở cho những bản ngã được hiển lộ - tự do, rực rỡ và bất tử. Họ không hát để cầu danh, cũng chẳng để kiếm sống, mà để viết tiếp bản trường ca chưa muốn khép lại của môn nghệ thuật đã từng một thời lộng lẫy.
Vẫn là những con người bình dị với công việc đời thường, nhưng cứ mỗi cuối tuần, họ trở thành vua chúa, tướng sĩ, đào thương trên sân khấu cải lương lưu động hiếm hoi còn sót lại giữa đất Sài Gòn.
Trong khoảnh khắc hóa thân trước giờ biểu diễn, lớp mặt nạ dường như không che giấu mà khai mở cho những bản ngã được hiển lộ - tự do, rực rỡ và bất tử. Họ không hát để cầu danh, cũng chẳng để kiếm sống, mà để viết tiếp bản trường ca chưa muốn khép lại của môn nghệ thuật đã từng một thời lộng lẫy.
Vẫn là những con người bình dị với công việc đời thường, nhưng cứ mỗi cuối tuần, họ trở thành vua chúa, tướng sĩ, đào thương trên sân khấu cải lương lưu động hiếm hoi còn sót lại giữa đất Sài Gòn.
Trong khoảnh khắc hóa thân trước giờ biểu diễn, lớp mặt nạ dường như không che giấu mà khai mở cho những bản ngã được hiển lộ - tự do, rực rỡ và bất tử. Họ không hát để cầu danh, cũng chẳng để kiếm sống, mà để viết tiếp bản trường ca chưa muốn khép lại của môn nghệ thuật đã từng một thời lộng lẫy.