
Ngày còn trai trẻ, chú từng muốn sống cả đời với bảng màu và cây cọ. Nhưng khi ấy, nghiệp vẽ không đủ trang trải cơm áo gạo tiền nên bất đắc dĩ đành tạm gác lại giấc mơ. May thay, người đàn ông đó chưa bao giờ bất đắc chí vì những điều dang dở. Sau bao nghề từng trải, đến tuổi xế chiều, chú lại lặng lẽ cầm cọ, vừa mưu sinh, vừa lặng thầm làm nghệ thuật. Vỉa hè bỗng hoá thành một gallery tranh nhỏ. Đến cuối cùng, cuộc đời luôn để dành cho con người ta ít nhất một lối nhỏ quay về với chính mình.

Ngày còn trai trẻ, chú từng muốn sống cả đời với bảng màu và cây cọ. Nhưng khi ấy, nghiệp vẽ không đủ trang trải cơm áo gạo tiền nên bất đắc dĩ đành tạm gác lại giấc mơ. May thay, người đàn ông đó chưa bao giờ bất đắc chí vì những điều dang dở. Sau bao nghề từng trải, đến tuổi xế chiều, chú lại lặng lẽ cầm cọ, vừa mưu sinh, vừa lặng thầm làm nghệ thuật. Vỉa hè bỗng hoá thành một gallery tranh nhỏ. Đến cuối cùng, cuộc đời luôn để dành cho con người ta ít nhất một lối nhỏ quay về với chính mình.

Ngày còn trai trẻ, chú từng muốn sống cả đời với bảng màu và cây cọ. Nhưng khi ấy, nghiệp vẽ không đủ trang trải cơm áo gạo tiền nên bất đắc dĩ đành tạm gác lại giấc mơ. May thay, người đàn ông đó chưa bao giờ bất đắc chí vì những điều dang dở. Sau bao nghề từng trải, đến tuổi xế chiều, chú lại lặng lẽ cầm cọ, vừa mưu sinh, vừa lặng thầm làm nghệ thuật. Vỉa hè bỗng hoá thành một gallery tranh nhỏ. Đến cuối cùng, cuộc đời luôn để dành cho con người ta ít nhất một lối nhỏ quay về với chính mình.